Chiếm hữu - Chương 50: Ngoại truyện thêm (3)

Tuỳ chỉnh nâng cao ×
-Naro-

“Khụ! Khụ……!!”

Naro ho đến tưởng như xương sống sắp gãy rời. Dù nắng chiếu chang chang trên sàn gỗ Biệt viện, Naro vẫn cảm thấy ớn lạnh. Vào ngày khánh thành Thủy Long, đám họa viên đã lột áo của Naro để vẽ lên người hắn, khiến hắn bị cảm mạo. Họa vô đơn chí, sáng nay Họa sư đại nhân lại ra lệnh cho Naro phải tô lại bức bình phong 12 tấm trong phòng chính sự của bệ hạ. Hơn nữa, phải hoàn thành trước sáng mai. Lệnh của vị quan đứng đầu các họa viên, hắn không dám tỏ ra không muốn làm.

Các họa viên mới vừa vào cung đã lập tức dâng lễ vật cho Họa sư đại nhân. Nếu lọt vào mắt xanh của bề trên, họ sẽ được giao những công việc béo bở như vẽ bản đồ, địa hình hay các cung điện. Lộc bổng hậu hĩnh, thăng chức cũng nhanh, nên sự cạnh tranh giữa các họa viên vô cùng khốc liệt.

Trong số đó, việc vinh quang nhất là vẽ Ngự chân của hoàng đế. Người đã vẽ ngự chân khi hoàng đế lên ngôi lúc còn nhỏ chính là họa sư hiện tại. Uy thế của ngài ta lớn đến mức đó, và ngài vẫn tin rằng mình được bệ hạ tín nhiệm. Nhưng một kẻ thuộc tộc Imae đã chen vào và chiếm lấy vị trí đó, đã vậy hoàng đế điên loạn còn trân quý bức ngự chân đến mức cất giữ trong phòng ngủ, ruột gan ngài ta hẳn phải cồn cào. Dù vậy, ngài ta cũng không thể làm gì Roha, kẻ đang được bệ hạ sủng ái, nên mới trút giận lên Naro. Ngài ta chỉ giao cho hắn những việc tốn nhiều công sức mà chẳng được ai để mắt tới như vẽ tranh minh họa hay trang trí đồ gốm.

Naro ho đến đỏ bừng cả mặt. Lúc đó, một bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng. Ngẩng đầu lên hắn thấy Roha đang nhìn mình với ánh mắt đầy lo lắng.

“Thái y đã dặn huynh không được gắng sức rồi mà? Phần còn lại cứ để ta lo, hôm nay huynh hãy nghỉ ngơi đi.”

“Họa sư đại nhân giao cho ta một việc trọng đại thế này chắc chắn là có âm mưu rồi. Bây giờ đến cả họa sư đại nhân cũng hùa với đám họa viên đó để hành hạ ta! Nếu ngày mai không hoàn thành, không biết ta sẽ bị trả thù thế nào nữa. Ta có cố gắng đến mấy thì trước vàng bạc châu báu họ cũng trở mặt làm ngơ thôi.”

“Hai chúng ta cùng bắt tay vào làm thì sẽ xong trong hôm nay thôi. Nếu không được thì đến lúc đó hẵng tính.”

“Được! Cứ thử xem ai thắng ai nhé!”

Đuôi mắt thon dài của Roha khẽ cong lên. Đôi môi đậm màu đang nói lời đùa cợt cũng nhếch lên. Kể từ khi trở về thành Naragaon, sắc mặt Roha ngày một hồng hào, da thịt cũng đầy đặn hơn. Bình thường cậu luôn chỉnh tề, nhưng mỗi khi cười một cách quyến rũ như vậy, Naro lại bất giác ngẩn người nhìn. Hắn nghĩ, có lẽ vì thế mà Hoàng đế điên loạn kia mới mê mẩn cậu ấy đến vậy.

Hắn có thể chịu đựng cuộc sống khắc nghiệt trong hoàng cung hoàn toàn là vì Roha. Vì chuyện Thủy Long mà khó gặp mặt, nhưng từ hôm qua lại được ở cạnh nhau suốt, nên dù không ăn cũng thấy lòng đủ no. Việc tô lại bức bình phong hôm nay, nếu Roha không đứng ra nói sẽ giúp, có lẽ hắn cũng chẳng dám bắt tay vào làm. Naro thường bối rối không yên mỗi khi gặp chuyện không cáng đáng nổi, ngược lại, Roha lại thuộc kiểu người giải quyết xong việc trước rồi mới nổi giận sau. Có lẽ vì đã phải sống trong sự đàn áp và khinh miệt từ khi còn ở làng Imae nên cậu vẫn giữ được sự điềm tĩnh ngay cả trong những tình huống khó xử.

Nhờ lời cảnh cáo của Roha vào ngày khánh thành, sự bắt nạt của các họa viên mới đã chấm dứt hẳn. Thay vào đó, họ coi Naro như không khí, rồi cả Họa sư đại nhân cũng khéo léo hùa theo. Chắc vì xuất thân từ gia tộc danh giá nên không thể từ bỏ lòng tự trọng cỏn con, lại sợ Roha, nên họ chỉ có thể chọn cách này.

Vào ngày khánh thành Thủy Long, sau khi bị Roha làm cho bẽ mặt, đám họa viên mới tức đến sôi máu. Chúng còn đặt cược một số tiền lớn xem khi nào Roha bị đuổi đi. Naro không tham gia vào trò cá cược thấp hèn đó, nhưng cũng đang tìm một nơi có nắng đẹp để chôn cất bằng hữu xấu số của mình nếu xảy ra chuyện. Không phải hắn coi thường Roha, mà vì bản chất của bệ hạ vốn là một kẻ như vậy.

“À phải rồi, nghe nói hôm qua có một người của tộc Nati bị bắt quả tang khi đang lén vẽ bản thiết kế Thủy Long đấy? Nghe đồn Bệ hạ đã dùng Chấn Thiên Lôi thổi bay cổ tay của kẻ đó, dạo này ngài đang yên ắng mà không hiểu sao ngày vui lại gây ra chuyện như vậy!”

Naro ôm vai rùng mình. Roha có vẻ như lần đầu nghe chuyện này, mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Câu trả lời sau đó của cậu mới thật đáng sợ.

“Dù sao thì đầu cũng không bay đi còn gì.”

Có lẽ vì sống cùng vị Hoàng đế tàn bạo mà đôi khi Roha lại thốt ra những lời lẽ đáng sợ một cách thản nhiên như vậy.

Trên sàn gỗ Biệt viện, Naro và Roha ghé đầu vào nhau để ước lượng chiều dài của bức bình phong. Cơn ho lúc dịu đi, lúc lại bùng lên đến không thở nổi. Roha đành ép Naro vào phòng và đặt hắn nằm xuống giường. Vừa vào phòng đã muốn nằm, vừa nằm xuống đã muốn ngủ một giấc. Roha sờ trán Naro rồi đứng dậy.

“Để ta đi đốt thêm chút lửa.”

“Vì ta mà ngươi phải vất vả rồi…”

“Huynh đừng nói vậy. Ta đã dặn dò nữ quan và binh lính ở Long Điện rồi, nếu có ai lại làm phiền huynh, huynh cứ đến tìm ta bất cứ lúc nào.”

Naro nhìn Roha rời khỏi phòng với ánh mắt tràn đầy cảm kích. Dù là người tộc Imae, là con lai, hay là nam sủng thì có sao đâu? Nhan sắc có nhan sắc, nhân phẩm có nhân phẩm, tài vẽ cũng xuất chúng, chẳng có điểm nào để chê cả.

Thuở nhỏ, hắn đã phải vật lộn với cái nghèo, ngày đêm học hành. Dù đã vào được hoàng cung như hắn hằng mong ước, nhưng lại liên tiếp phải sống những ngày tháng cơ cực vì bị các họa viên trước đó chèn ép. Hắn đã nghĩ mọi chuyện sẽ khá hơn một chút khi tên Hoàng đế điên loạn chặt đầu bọn họ. Nhưng giờ đây, đám họa viên mới xuất thân quý tộc lại vào và đối xử với hắn như người hầu, đúng là địa ngục trần gian. Ở nơi hoàng cung khắc nghiệt này, hắn chưa từng dám kỳ vọng sẽ tìm được tình bằng hữu chân thành, vậy mà lại có được một người bằng hữu như Roha.

Roha đi đốt lửa, nhưng chờ mãi vẫn không thấy tăm hơi. Người bằng hữu này sau khi bị gãy một sừng thì thỉnh thoảng lại bị lạc đường, hắn lo không biết cậu có bị thích khách hãm hại không. Bọn quan lại bám víu vào vị Hoàng đế điên loạn để mặc sức tàn sát, vun vén tư lợi. Nhưng sau khi Roha xuất hiện, bệ hạ đột nhiên thay đổi, khiến chúng dần mất đi chỗ đứng. Ánh mắt của bọn quan lại dành cho Roha, kẻ đã mê hoặc bệ hạ, chẳng hề thiện cảm.

Naro bật dậy khỏi giường, đẩy cửa ra. Ở sân sau Biệt viện, hắn thấy Roha đang đôi co với ai đó. Là hoàng đế điên loạn. Bệ hạ đang ghì chặt Roha trong lòng, môi lưỡi giao nhau. Hắn có thể thấy rõ mồn một cách lưỡi họ quấn lấy nhau. Bệ hạ chen đùi vào giữa hai chân Roha, tay cũng luồn vào trong áo. Nhìn thế nào cũng ra cảnh bị ép buộc. Roha đẩy tên Hoàng đế điên loạn ra và chạy về phòng.

Naro vội vàng đóng cửa lại, trùm chăn kín mít. Một lúc sau, cửa phòng mở ra, hắn cảm nhận được Roha đang ngồi xuống bên cạnh giường. Naro nhắm mắt giả vờ ngủ. Mồ hôi lạnh túa ra vì sợ bị nghe thấy tiếng tim đập thình thịch. Hắn hé mắt liếc nhìn tình hình. Y phục của Roha hơi xộc xệch, đôi môi cũng sưng hơn lúc nãy một chút.

Người bằng hữu không có một khuyết điểm nào của hắn lại có quan hệ tình ái với tên Hoàng đế điên loạn. Dù cố gắng hiểu thế nào, cõi lòng hắn cũng tan nát đến mức đang ngủ cũng phải bật dậy. Cùng là đàn ông với nhau mà thông tình, chuyện này có lý hay sao? Không, nảy sinh tình cảm với một tên sát nhân điên loạn, chuyện này có thể xảy ra sao? Roha nói đó là ý muốn của cậu, nhưng chắc chắn là cậu ta đã bị bệ hạ nắm thóp và uy hiếp. Nếu không thì một người hoàn hảo như Roha không có lý nào lại phải lòng tên Hoàng đế điên loạn đó.

**


Khi Naro tỉnh dậy, trong phòng đã tối om. Hắn nhớ ra việc họa sư đại nhân đã giao, liền đá chăn lao ra ngoài. Bức bình phong trên sàn gỗ đã biến mất không dấu vết. Phải hoàn thành trước ngày mai mà giờ trước mắt hắn trắng xóa.

Biệt viện tối tăm và yên tĩnh, có lẽ tất cả các họa viên đều đã ngủ. Chẳng lẽ đám người kia ôm hận trong lòng nên đã vứt nó đi rồi? Hắn quyết định chạy ra khỏi Biệt viện để hỏi Roha về tung tích bức bình phong trước. Mặt trời đã lặn, chắc cậu ta đang ở Long Điện. Nếu tự tiện bước vào đó mà bị bệ hạ phát hiện, cái cổ hắn khó mà còn nguyên. Mà thôi, đến nước này thì còn gì để mất! Mất bình phong bị Họa sư đại nhân đánh chết, hay chết dưới tay Hoàng đế điên loạn, đằng nào cũng không thoát khỏi cái chết vô nghĩa.

Hắn chạy một mạch dọc theo tường thành. Khắp các bức tường thành rộng lớn, những ngọn đuốc cháy rực rỡ. Mỗi con đường dẫn đến Long Điện đều có lính gác đêm canh giữ. Không biết Roha đã làm cách nào mà họ chỉ xác nhận mặt Naro rồi cho qua.

Khi đi qua bức tường thành dài, hắn thấy một cây cầu cong cong dẫn đến Long Điện. Cây cầu chỉ được ánh trăng tĩnh mịch chiếu rọi trông thật rùng rợn, như thể sẽ có thích khách hay ma quỷ nhảy ra bất cứ lúc nào. Hắn cứ thế chạy đến đây, nhưng khi đến nơi thì chân tay bủn rủn không bước nổi.

Lúc đó, hắn thấy một bóng người đang thong thả dạo bước trong sân bên kia cầu. Là người bằng hữu duy nhất của hắn, Roha. Đời hắn vốn xui xẻo đến mức ngã ngửa cũng dập mũi, nhưng lần này thì trời thương. Naro vui mừng vẫy tay lia lịa.

“Roha, ngươi có biết bức bình phong lúc nãy ở đâu không?”

Thế nhưng, dù Naro gọi, người bằng hữu ấy vẫn không quay lại. Roha có gì đó rất lạ. Cậu ta mặc một lớp áo lót mỏng, chân trần, bước đi lảo đảo như người mất hồn. Naro vội chạy đến, đưa tay về phía Roha. Ngay khoảnh khắc đó, một giọng nói lạnh đến thấu xương vang lên.

“Thu tay về.”

Từ trong bóng của bức tường, hai luồng sáng lóe lên rồi tắt. Ngay sau đó, một bóng đen hiện ra. Là tên Hoàng đế điên loạn. Trên tay ngài ta là một cái xác không đầu đang buông thõng. Bịch! Naro ngã ngửa ra sau rồi vội vàng dập đầu xuống đất. Gặp thích khách hay ma quỷ còn tốt hơn gấp mấy lần so với gặp tên Hoàng đế điên loạn này.

“Xin, xin hãy tha mạng!! Mẫu, mẫu thân già yếu và các đệ đệ non nớt ở nhà chỉ trông cậy vào một mình thần thôi…!!”

“Im miệng. Sẽ thức giấc.”

Thức giấc? Ai? Naro gắng gượng ngẩng đầu lên. Roha vẫn nhìn về một nơi xa xăm mặc cho sự ồn ào xung quanh. Lúc này Naro mới nhận ra tại sao Roha lại kỳ lạ như vậy. Cứ ngỡ đã ổn một thời gian, ai ngờ bệnh mộng du lại tái phát.

Bệ hạ khoác chiếc long bào màu đen lên vai Roha. Thứ ngài ta đang cầm không phải là cái xác không đầu mà là long bào. Roha lại bước đi với những bước chân vô định. Đó là những bước đi không phải trong tình trạng đang ngủ hay tỉnh, không phải tự đi cũng không phải bị kéo đi. Nếu không có ai đỡ, cậu ta có thể sẽ ngã sấp mặt vào bóng tối đen kịt.

Roha sắp đập đầu vào góc một cột đá. Bệ hạ từ phía sau đưa tay ra che trán Roha rồi nhẹ nhàng xoay người cậu lại. Khi Roha đã đi đúng hướng, bệ hạ lại lùi một bước và đi theo sau. Ngài ta không bỏ lỡ một nhịp nào trong những bước đi chênh vênh ấy.

Lần này, nơi Roha hướng đến là cây cầu đá bắc qua hồ sen. Chỉ cần sẩy chân một chút là có thể rơi xuống hồ nước đen ngòm. Lần này cũng vậy, bệ hạ xoay vai Roha, hướng cậu về phía cầu đá. Roha, người tưởng như sẽ đi đến tận cùng bóng tối, đột nhiên dừng bước. Nơi cậu ta đến là ranh giới của cây cầu đá, nơi tiếp giáp với thế giới bên ngoài.

Roha ngây người nhìn lên bầu trời trống rỗng. Lát sau, cậu ta ngáp nhỏ rồi định nằm xuống nền đất. Bệ hạ một tay đỡ lấy Roha, bế cậu lên. Roha nhìn Hoàng đế với đôi mắt mơ màng rồi chìm vào giấc ngủ. Hoàng đế nghiêng tai lắng nghe, như thể đang đếm từng hơi thở của Roha. Làn sương mù dày đặc từ hồ sen trôi đến bao bọc lấy hai người. Một cảnh tượng vừa tha thiết, vừa nghẹt thở.

Một lúc sau, một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu hắn.

“Lúc nào cũng dừng lại ở đây.”

Chỉ nghe giọng nói thôi cũng đủ khiến gan mật Naro đông cứng, hắn run rẩy. Bệ hạ chậm rãi nói tiếp.

“Em ấy dừng lại ở đây, với vẻ mặt không biết phải đi đâu. Hoặc như thể đang cảnh cáo rằng mọi chuyện tùy thuộc vào ta.”

Bệ hạ nhìn Roha đang ngủ say trong vòng tay mình. Đôi mắt ngài tĩnh lặng như một giọt mực rơi trên tờ giấy vẽ trắng xám.

“Ít nhất có một điều rõ ràng. Kẻ níu giữ em ấy ở nơi này không phải là ta.”

Ngài nghiêng đầu, che phủ đôi môi Roha như muốn nuốt chửng nó. Ngay cả hơi thở Roha thoát ra cũng bị ngài ta nuốt trọn với vẻ đói khát. Mãi đến khi Hoàng đế rời khỏi môi Roha, Naro mới vội vàng cúi đầu xuống.

Sau khi vị Tiên hoàng vô năng băng hà và Hắc Vũ Thiên Vương lên ngôi, uy thế của nước Baedal lên cao ngất trời. Người nước Baedal đi đến đâu cũng được trọng vọng, bách tính thì tôn sùng và ca tụng Hắc Vũ Thiên Vương như một vị thần. Kẻ sát nhân điên loạn, hóa thân của chiến tranh, vô số danh xưng đi theo sau Hoàng đế, và nơi ngài đi qua chỉ còn lại bóng tối. Vị Hoàng đế từng dùng vũ lực để đoạt lấy mọi thứ mình muốn, giờ đây lại mang một ánh mắt trống rỗng.

Khi bệ hạ tàn sát các họa viên, Naro đã nghĩ mình sống sót chỉ đơn thuần là do may mắn. Có lẽ Hoàng đế tha mạng cho hắn là vì hắn là bằng hữu của Roha. Ngoài ra, còn có nhiều điều hắn không muốn thừa nhận. Chẳng hạn như việc bệ hạ tìm những nguyên liệu tốt nhất cho Roha, hay việc ngài cho người lùng sục khắp nơi để tìm lại toàn bộ bức họa của phụ thân cậu ta, hay việc thành Naragaon từng không ngày nào ngớt mùi máu tanh nay lại duy trì được một nền bình yên dù mong manh, hay cả dáng vẻ lúc này của ngài. Nếu như tình cảm Roha và bệ hạ dành cho nhau là thật thì sao? Nếu nó sâu sắc hơn hắn nghĩ rất nhiều thì sao…….

Roha bị Hoàng đế điên loạn uy hiếp hay là gì khác, hắn vẫn chưa chắc chắn. Nhưng có một điều thì rõ ràng.

“Không, không, không phải vậy đâu ạ. Ro….”

Hắn nhớ lại lời Unsa dặn không được nhắc đến tên Roha trước mặt bệ hạ. Nghĩ lại thì hắn chưa bao giờ nghe bệ hạ gọi tên Roha.

“Người bằng hữu đó… nói về Bệ, Bệ hạ… nhiều nhất và… lúc nói về Bệ hạ là lúc cậu ấy c, cười nhiều nhất ạ….”

Naro nuốt nước bọt ực một tiếng rồi nói nốt những lời còn lại.

“Cậu ấy nói… thực sự ngưỡng mộ Bệ, Bệ hạ ạ. Lúc đó sắc mặt không hề thay đổi, nói năng cứ như một người hoàn toàn khác vậy. Tinh thần mê muội đến mức cũng chẳng thèm để ý, đang vẽ tranh mà ngẩn người ra không chỉ một hai lần đâu ạ…. Cậu ấy còn nói phải ăn trưa với Bệ hạ rồi bỏ mặc cả bằng hữu mà chạy tót đến Long Điện…!”

Hắn cứ nói liến thoắng, đến nỗi không biết mình đang nói thật hay đang nói xấu Roha nữa. Trong bóng tối, tên Hoàng đế điên loạn đang nhìn hắn chằm chằm. Naro hít một hơi thật sâu. Lỡ lời rồi, phen này chết chắc, hắn nhắm nghiền mắt lại như một tội nhân sắp bị chém đầu. Thế nhưng, bệ hạ chỉ ôm Roha rồi lặng lẽ biến mất vào bóng tối. Hai người họ dường như đã bị nguyền rủa phải sống cùng một khoảng thời gian mỗi ngày.

Sau khi tiếng bước chân của bệ hạ đã hoàn toàn biến mất, Naro vẫn không thể rời khỏi chỗ đó. Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn. Naro dùng hết sức bình sinh đứng dậy và thoát khỏi nơi đó. Hắn không nhớ mình đã trở về bằng cách nào nữa. Khoảnh khắc nói chuyện với bệ hạ vẫn giống như một cơn ác mộng.

Sáng hôm sau, hắn bị đánh thức bởi tiếng quát tháo của Họa sư đại nhân. Khi ra ngoài sàn gỗ, hắn thấy bức bình phong đang dựng ở đó. Rõ ràng đêm qua không có, vậy mà giờ đã được tô màu hoàn hảo, đúng là chuyện quỷ khóc thần sầu. Ngoài hắn ra, họa viên có tay nghề giỏi như vậy chỉ có Roha mà thôi.

Nhưng Naro vẫn phải quỳ gối giữa sân Biệt viện để nghe Họa sư đại nhân mắng mỏ. Đám họa viên mới đứng ở một góc sân, giả vờ lảng đi chỗ khác nhưng vẫn liếc nhìn Naro. Họa sư chỉ tay vào bức bình phong dựng trên sàn gỗ, tuôn ra những lời lẽ sỉ nhục.

"Tên mất trí này! Ta đã dặn đi dặn lại là hôm nay phải dựng nó trong phòng chính sự của Bệ hạ cơ mà?!”

“Ngài phải nói rõ là không vừa ý ở đâu thì ta mới sửa lại được chứ ạ?”

“Cả chuyện đó cũng phải nói cho ngươi sao?! Sao ngươi chẳng làm được việc gì cho ra hồn vậy?!”

Dù biết thế nào cũng sẽ bị bắt bẻ, nhưng biết mà vẫn phải chịu khiến hắn tức sôi máu.

“Nếu là việc trọng đại như vậy, tại sao ngài lại giao cho một kẻ mất trí như tiểu nhân? Trên đời này làm gì có chuyện vô lý bắt người ta hoàn thành một bức bình phong mười hai tấm trong một ngày? Không, ngay từ đầu, người chọn tiểu nhân làm họa viên chẳng phải là Họa sư đại nhân sao? Vậy mà sao ngài lại cứ muốn dồn ta vào chỗ chết thế? Những sai sót của Họa sư đại nhân đều do ta sửa chữa, thư tình gửi cung nữ cũng thay ngài viết, đủ mọi việc vặt ta đều làm hết, vậy mà chỉ nhận lại sự đối xử thế này sao?! Hay là do tiểu nhân không đút lót cho ngài một đồng nào nên ngài mới làm vậy?”

Gân xanh nổi lên trên trán Họa sư.

“Ngươi, ngươi cái tên hỗn xược này! Dám lăng mạ ta ở đây sao?! Được, hạt giống ta gieo thì ta phải tự gặt. Không cần một kẻ như ngươi nữa, mau thu dọn đồ đạt rồi cút đi!”

“Ngài nói vậy là có ý gì?”

“Ngươi bị bãi chức rồi.”

Lời tuyên bố của Họa sư khiến trước mắt hắn trắng xóa. Gương mặt của mẫu thân hắn, người đã đi khoe khắp làng trên xóm dưới rằng nhi tử mình đã trở thành họa viên hoàng cung, hiện lên trong tâm trí hắn. Hắn không thể bị đuổi đi như thế này được. Naro khuỵu xuống, bám lấy ống quần của ngài ta.

“Là do tiểu nhân nhất thời mất trí! Xin ngài hãy tha cho ta một lần! Mẫu thân già yếu và các đệ đệ non nớt ở nhà chỉ trông cậy vào một mình tiểu nhân thôi!”

Họa sư đẩy Naro ra, tặc lưỡi. Đám họa viên mới có vẻ mặt như thể vừa trút được gánh nặng mười năm. Dù có làm trò hề cũng sẽ không bị sỉ nhục đến thế này. Hay là đốt quách cái Biệt viện này đi rồi cắn lưỡi tự vẫn cho xong? Nỗi oan ức dâng trào khiến nước mắt hắn tuôn rơi.

Lúc đó, tiếng bước chân dồn dập vọng đến từ phía sau hàng rào. Một lát sau, các hộ vệ của Hoàng đế tiến vào sân Biệt viện. Họ là những tên nam nhân mang theo những lời đồn đáng sợ không kém gì Hắc Vũ Thiên Vương. Pungbaek đỡ Naro đang quỳ dưới đất dậy, phủi đi đất cát dính trên đầu gối và tay hắn. Hắn ta còn dùng vạt áo của mình lau khô nước mắt cho Naro.

Sự xuất hiện của các võ quan khiến Họa sư đại nhân và đám họa viên mới ngơ ngác. Unsa đi thẳng đến trước mặt Họa sư. Họa sư vuốt bộ râu dài đến ngực, ra vẻ ta đây.

“Dạo này kỷ cương của các họa viên lỏng lẻo, ta đang chấn chỉnh lại, các vị đừng xen vào.”

“Nhưng trong mắt ta, chỉ có tên nhóc này là bình thường thôi.”

“Những kẻ chỉ biết múa đao như các vị làm sao hiểu được việc của người cầm bút? Đây không phải việc các quan võ nên xen vào, hãy rời đi cho!”

“Hãy xem là vận may trời ban khi Bệ hạ không đích thân đến đây vì còn bận lăn lộn với Imae đi.”

“Cái, cái gì… Tự nhiên xông vào đây nói nhăng nói cuội gì vậy?!”

Nghe đến cái tên đó, sắc mặt Họa sư đại nhân biến thành màu đất. Unsa mỉm cười.

“Họa sư, kể từ hôm nay, ngài bị bãi chức.”

Các họa viên mới giật mình, đưa mắt nhìn nhau. Họa sư gắng gượng trấn tĩnh lại.

“Chẳng lẽ… người bãi chức ta là Hoàng đế Bệ hạ sao? Tại, tại sao lại đột ngột… Ngài có thể bẩm báo lại với Bệ hạ một lần nữa được không? Không có Họa sư thì làm sao quản lý Biệt viện…!”

“Một kẻ sắp bị đuổi cổ còn lo chuyện đó làm gì? Họa sư tiếp theo sẽ tự biết cách quản lý, đừng có lo chuyện bao đồng nữa mà hãy ngoan ngoãn đi đi.”

Unsa hất cằm về phía Naro với vẻ mặt chán ghét.

“Từ hôm nay, ngươi là Họa sư mới.”

“…Dạ?”

“Là ngươi đó. Họa sư mới.”

Nhìn Naro ngơ ngác, Unsa tặc lưỡi.

“Sao lại để lọt vào mắt xanh của Bệ hạ thế này.”

Naro không tin vào tai mình. Chắc không phải hộ vệ hoàng cung lại xông vào đây từ sáng sớm để nói chuyện phiếm. Chức vị Họa sư, quan đứng đầu các họa viên, là một vị trí phải chôn chân trong hoàng cung ít nhất 20 năm mới có thể leo lên được. Vậy mà hắn, người chưa làm được 5 năm, lại được ngồi vào vị trí Họa sư, hai chân hắn run rẩy hệt như lúc đối mặt với Hoàng đế đêm qua.

Họa sư đại nhân chết lặng ngồi phịch xuống đất. Đám họa viên mới sốc đến không ngậm được miệng. Trước khi Naro kịp định thần lại, các hộ vệ đã lôi đám họa viên mới ra sân, xếp hàng rồi chặt đứt ngón tay của chúng. Hắn đã hiểu ý của câu “hãy xem là vận may khi tên Hoàng đế điên loạn không đích thân đến”. Chỉ bị chặt ngón tay có lẽ đã là may mắn lắm rồi. Tiếng la hét và mùi máu tanh bao trùm Biệt viện. Họa sư đại nhân không chịu nổi sự sợ hãi, sùi bọt mép rồi ngất đi.

Unsa và Usa dùng khăn vải bọc những ngón tay đẫm máu lại rồi cất đi. Naro ngồi giữa đống hỗn độn kinh hoàng, hồn xiêu phách lạc. Trước khi rời khỏi Biệt viện, Pungbaek nói với hắn.

“Ta sẽ bảo vệ ngươi, đừng lo lắng.”

Bảo vệ ta ư, ngài nói vậy là có ý gì? Ta sẽ ra sao chứ?!!

Naro chỉ biết bật ra một tiếng cười điên dại. Đây chắc chắn là một giấc mơ. Kể từ khi gặp Hoàng đế, hắn chắc chắn đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không hồi kết. Naro lại thiếp đi, mong được tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.


Nếu bản dịch có sai sót hoặc quá trình tải gặp vấn đề, bạn vui lòng báo lỗi cho chúng mình ở menu báo lỗi đầu trang.

BÌNH LUẬN

                           
Quảng cáo